VẨN VƠ !
Không thể nào lý giải nổi nữa...Có lẽ ai cũng đã từng yêu tha thiết, yêu và được yêu là đề tài muôn thủa.Nếu ai đã từng có những mối quan hệ không rõ ràng ,gọi đơn thuần là "Tình nhân" hai từ mà em Đỗ Quyên cho là rất nguy hiểm .Mối tình Không gặp mặt, ko hẹn hò, ko tay trong tay, ko vai kề vai má kề má...và trao cho nhau nhưng nụ hôn nồng cháy.Mà chỉ có những cuộc điện thoại những tin nhắn khắc khoải nổi nhớ mong....bởi tình yêu ở xa lắc xa lơ ... Nhưng luôn có sức quyến rũ lạ lùng, vừa ngọt ngào mạnh mẽ, lại vừa đắng cay đau đớn. Có lẽ chỉ ai từng trải qua rồi mới giật mình khi nhìn thấy hai từ ấy, rồi những kỷ niệm lại tràn về, khắc khoải như một vết thương mãi không thể lành ,họ thường hay có sự thận trọng ,trân trọng trong khi yêu.Cảm giác ấy ai ở trong hoàn cảnh ấy mới có thể hiểu hơn bao giờ hết...
Mới đọc khổ thơ đầu tiên mà sao có cảm giác hồi hộp đến lạ kì.
"Sao mình lại gặp nhau ?
Để trăn trở hoài trong tâm ."
Khi ván đã đóng thuyền rồi, tại sao mình lại gặp nhau thế ? Một cảm giác lạ như chưa từng xảy ra, một chút lo âu, một chút ngập ngừng, một chút dò xét.Yêu là dâng hiến, yêu là được cho và nhận.Thường thì tình yêu được ví như con ong bay la đà tìm hoa đẹp, con ong đó chỉ muốn bay la đà trên những vườn hoa , với muôn ngàn màu sắc, nó từ từ, nhẹ nhàng, chạm nhẹ vào những cánh hoa nó thích , để rồi trăm nghìn bông hoa đều hướng vào nó, đều hy vọng vào nó.Tất cả vườn hoa đẹp đó, sẽ có bông ngộ nhận, và sẽ có bông không ngộ nhận.Ở đây yêu là gì? tại sao lại phải trăn trở hoài trong tâm?Vì tình yêu đó là tình yêu "trái xoáy"ai ở trong hoàn cảnh đó mới thấu hiểu được hết .
Khổ tiếp theo là một lời thú tội rất thật lòng:
"Mình yêu nhau chẳng khác tự thiêu thân
Nhắm mắt lại ,lội vào ngang trái
Không dối lòng ,ta chìm trong đắm đuối
Em cánh diều ,anh ngọn gió lang thang
Đưa nhau đến tận cùng hoang dại ."
Thi sĩ Xuân Diệu nói về tình yêu: Yêu là chết trong lòng 1 ít
Còn đây một sự thú tội ,của trái tim yêu tha thiết nhưng gặp nhau quá muộn ... nhắm mắt vào cũng biết rằng sai , tình yêu đó có nỗi khổ, những ngang trái.Biết là sai những vẫn cứ lao vào yêu, càng yêu hơn , chứng minh sự dâng hiến cho và nhận.cái cảm giác ngọt ngào và cay đắng này càng chứng minh thêm những bục cung trầm cảm xúc trong tình yêu
"Ở nơi ấy tình yêu không bùa ngải
Cho si mê bất tận chẳng dối lừa"
Ngừơi đời lên án mối tình này , ngừoi bạn đời càng hận mối tình này , còn nhiều nữa Pháp luật lên án... Nhưng ta liệu có ngăn cấm được trái tim yêu của mình không? Nói thì dễ làm thì không thể.....
"Sống khoáng đạt cần chi pháp luật
Ta rót vào nhau đến cạn chén tình
Mặc thần sét làm gió mưa sấm chớp ."
Lúc yêu thì thua thiệt đủ điều, nhưng ai cũng muốn chấp nhận nó, sống chung với nó.Bởi vì đó là tình yêu chân thành chứ không phải sự bồng bột của tuổi trẻ càng không phải ham muốn về ...thể xác ...
Dẫu ngày mai có thành hạt cát
Đã một thời như thế có hề chi
Thảnh thơi lòng về thế giới bên kia
Bởi đã đến tận cùng - không hối tiếc .
Yêu vì ai? yêu cho ai?
Ai được, được gì? Pháp luật có biết không hay pháp luật chỉ là bênh vực cái đúng , còn lên án cái sai? Nếu như sai về tình yêu thì pháp luật cũng phải mủi lòng...
Câu kết bài thơ là một sự dặn dò, một lời thì thầm rất đáng yêu:
Mình lặn vào nhau chỉ tim hai mình biết
Cũng đủ rồi -có phải thế không anh ?
Biết rằng "Tình nhân" là sai nhiều lắm....Người đời lên án những trái tim yêu.Như lời Đỗ Quyên nói Không đòi hỏi, không hẹn ước, không tương lai, làm tình nhân là chấp nhận mọi thứ diễn ra giống như nó phải thế. Thông cảm, thấu hiểu cho nhau, và dù đau thương đến chết, cũng phải luôn trong tâm thế chấp nhận không còn được ở bên nhau nếu mọi chuyện bị phát giác. Hóa ra, tình nhân đáng thương hơn đáng trách, vì không bao giờ nắm được điều gì trong tay, giống như dòng nước dịu dàng mát lành ấy, nắm lại rồi cũng tuột trôi đi hết mà thôi. Hạnh phúc trong một chốc lát, yêu thương trong một khoảnh khắc, âu yếm trong một hơi thở.....Nói vậy nhưng thứ tình cảm tưởng rằng lặng yên vô vị này thực ra lại gắn bó nồng nàn hơn tất thảy, là thứ mà dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cả đời cũng không thể nào quên, không thể có ai khác thay thế.....
Mới đọc khổ thơ đầu tiên mà sao có cảm giác hồi hộp đến lạ kì.
"Sao mình lại gặp nhau ?
Để trăn trở hoài trong tâm ."
Khi ván đã đóng thuyền rồi, tại sao mình lại gặp nhau thế ? Một cảm giác lạ như chưa từng xảy ra, một chút lo âu, một chút ngập ngừng, một chút dò xét.Yêu là dâng hiến, yêu là được cho và nhận.Thường thì tình yêu được ví như con ong bay la đà tìm hoa đẹp, con ong đó chỉ muốn bay la đà trên những vườn hoa , với muôn ngàn màu sắc, nó từ từ, nhẹ nhàng, chạm nhẹ vào những cánh hoa nó thích , để rồi trăm nghìn bông hoa đều hướng vào nó, đều hy vọng vào nó.Tất cả vườn hoa đẹp đó, sẽ có bông ngộ nhận, và sẽ có bông không ngộ nhận.Ở đây yêu là gì? tại sao lại phải trăn trở hoài trong tâm?Vì tình yêu đó là tình yêu "trái xoáy"ai ở trong hoàn cảnh đó mới thấu hiểu được hết .
Khổ tiếp theo là một lời thú tội rất thật lòng:
"Mình yêu nhau chẳng khác tự thiêu thân
Nhắm mắt lại ,lội vào ngang trái
Không dối lòng ,ta chìm trong đắm đuối
Em cánh diều ,anh ngọn gió lang thang
Đưa nhau đến tận cùng hoang dại ."
Thi sĩ Xuân Diệu nói về tình yêu: Yêu là chết trong lòng 1 ít
Còn đây một sự thú tội ,của trái tim yêu tha thiết nhưng gặp nhau quá muộn ... nhắm mắt vào cũng biết rằng sai , tình yêu đó có nỗi khổ, những ngang trái.Biết là sai những vẫn cứ lao vào yêu, càng yêu hơn , chứng minh sự dâng hiến cho và nhận.cái cảm giác ngọt ngào và cay đắng này càng chứng minh thêm những bục cung trầm cảm xúc trong tình yêu
"Ở nơi ấy tình yêu không bùa ngải
Cho si mê bất tận chẳng dối lừa"
Ngừơi đời lên án mối tình này , ngừoi bạn đời càng hận mối tình này , còn nhiều nữa Pháp luật lên án... Nhưng ta liệu có ngăn cấm được trái tim yêu của mình không? Nói thì dễ làm thì không thể.....
"Sống khoáng đạt cần chi pháp luật
Ta rót vào nhau đến cạn chén tình
Mặc thần sét làm gió mưa sấm chớp ."
Lúc yêu thì thua thiệt đủ điều, nhưng ai cũng muốn chấp nhận nó, sống chung với nó.Bởi vì đó là tình yêu chân thành chứ không phải sự bồng bột của tuổi trẻ càng không phải ham muốn về ...thể xác ...
Dẫu ngày mai có thành hạt cát
Đã một thời như thế có hề chi
Thảnh thơi lòng về thế giới bên kia
Bởi đã đến tận cùng - không hối tiếc .
Yêu vì ai? yêu cho ai?
Ai được, được gì? Pháp luật có biết không hay pháp luật chỉ là bênh vực cái đúng , còn lên án cái sai? Nếu như sai về tình yêu thì pháp luật cũng phải mủi lòng...
Câu kết bài thơ là một sự dặn dò, một lời thì thầm rất đáng yêu:
Mình lặn vào nhau chỉ tim hai mình biết
Cũng đủ rồi -có phải thế không anh ?
Biết rằng "Tình nhân" là sai nhiều lắm....Người đời lên án những trái tim yêu.Như lời Đỗ Quyên nói Không đòi hỏi, không hẹn ước, không tương lai, làm tình nhân là chấp nhận mọi thứ diễn ra giống như nó phải thế. Thông cảm, thấu hiểu cho nhau, và dù đau thương đến chết, cũng phải luôn trong tâm thế chấp nhận không còn được ở bên nhau nếu mọi chuyện bị phát giác. Hóa ra, tình nhân đáng thương hơn đáng trách, vì không bao giờ nắm được điều gì trong tay, giống như dòng nước dịu dàng mát lành ấy, nắm lại rồi cũng tuột trôi đi hết mà thôi. Hạnh phúc trong một chốc lát, yêu thương trong một khoảnh khắc, âu yếm trong một hơi thở.....Nói vậy nhưng thứ tình cảm tưởng rằng lặng yên vô vị này thực ra lại gắn bó nồng nàn hơn tất thảy, là thứ mà dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cả đời cũng không thể nào quên, không thể có ai khác thay thế.....
Tem nhé hihi
Trả lờiXóa