Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

TÌNH NHÂN!
(khoảnh khắc lạ lùng!)

Biết mình là kẻ thứ ba
Chính danh ngôn thuận có là chi đâu
Vậy mà lòng dạ cứ đau
Cứ mòn mỏi, ước một câu chung tình
Biết là thua thiệt về mình
Gối chăn vụng trộm, rập rình hiểm nguy
Nồng nàn, quyến rũ, si mê
Kể chi năm tháng, ra về tay không
sưu tầm
Một chút cảm nhận :Tình nhân len lỏi ở bất cứ đâu, nó cũng có thể bùng cháy được:Lửa gần rơm, hay lỡ chuyến đò , rồi cũng có thể quá yêu một bài thơ hay, quá ngưỡng mộ giọng nói, giọng hát hay.Tình nhân là vậy đấy:Muốn khám phá nó rất đơn giản nào bắt đầu từ câu thơ đầu:
Biết mình là kẻ thứ ba
Chính danh ngôn thuận có là chi đâu
Vậy mà lòng dạ cứ đau
Cứ mòn mỏi, ước một câu chung tình
Ai chả biết người thứ ba là thừa, nhưng ai cũng thích thế mới lạ cảm giác nó xao xuyến, rộn ràng, ngập ngừng, rồi có lúc đau đớn, nếu được là Tình Nhân của ai đó họ yêu thực lòng, chỉ là trong một giới hạn không làm tổn thương đến một nửa kia thì cũng đáng để được làm tình nhân lắm chứ.
Biết là thua thiệt về mình
Gối chăn vụng trộm, rập rình hiểm nguy
Nồng nàn, quyến rũ, si mê
Kể chi năm tháng, ra về tay không
Thua thiệt, vụng trộm là một lẽ thường tình mỗi khi muốn là Tình nhân khi đò đã có bến.Mình là ai? mình lã người thứ ba cơ mà, mình xuống con đò đã đầy, hỏi rằng người chèo đò họ phải làm sao cho cân bằng con đò ấy, mình muốn điều khiển họ sao được?Thua thiệt là đúng nếu như muốn là tình nhân.
Nồng nàn, quyến rũ, si mê......... phải có những điểm nổi bật, có những nét duyên dáng dịu dàng đáng yêu mới có thể làm tình nhân được, phải chịu thua thiệt nhiều điều.
Người thứ ba bao giờ cũng giỏi hơn, biết điều khiển trái tim yêu, biết cách yêu hơn, nhưng nếu ai lạm dụng nó, có một rồi lại muốn có nhiều thử hỏi rằng sự thua thiệt ấy đúng hay sai?
Cuộc đời rất dài, nhưng tình yêu lại rất ngắn, biết cách yêu bao giờ cũng được yêu nhiều hơn.Những lúc được làm Tình nhân với một ai đó cũng phải có sự tôn trọng từ hai phía, biết yêu thế nào cho đủ, giờ nào dành cho mình, giờ nào là dành cho gia đình mình, gia đình họ(Tình nhân không làm ảnh hưởng đến tổ ấm của hai bên)Tình yêu kiểu :"Tình nhân" không có tội, chính vì vậy đừng ví nó thua thiệt điều gì, đừng đòi hỏi họ phải chung tình,hiểu và chia sẻ cùng nhau, yêu theo kiểu tình nhân thật khó nếu có đủ niềm tin, tự tin hãy yêu, đừng để dư luận có những điều trái chiều làm tổn thương chính mình trước.Dám yêu dám chấp nhận mọi điều bời vì:
TÌNH NHÂN!
khoảnh khắc lạ lùng! 

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013




VẨN VƠ !

Không thể nào lý giải nổi nữa...Có lẽ ai cũng đã từng yêu tha thiết, yêu và được yêu là đề tài muôn thủa.Nếu ai đã từng có những mối quan hệ không rõ ràng ,gọi đơn thuần là "Tình nhân" hai từ mà em Đỗ Quyên cho là rất nguy hiểm .Mối tình Không gặp mặt, ko hẹn hò, ko tay trong tay, ko vai kề vai má kề má...và trao cho nhau nhưng nụ hôn nồng cháy.Mà chỉ có những cuộc điện thoại những tin nhắn khắc khoải nổi nhớ mong....bởi tình yêu ở xa lắc xa lơ ... Nhưng luôn có sức quyến rũ lạ lùng, vừa ngọt ngào mạnh mẽ, lại vừa đắng cay đau đớn. Có lẽ chỉ ai từng trải qua rồi mới giật mình khi nhìn thấy hai từ ấy, rồi những kỷ niệm lại tràn về, khắc khoải như một vết thương mãi không thể lành ,họ thường hay có sự thận trọng ,trân trọng trong khi yêu.Cảm giác ấy ai ở trong hoàn cảnh ấy mới có thể hiểu hơn bao giờ hết...
Mới đọc khổ thơ đầu tiên mà sao có cảm giác hồi hộp đến lạ kì.
"Sao mình lại gặp nhau ?
Để trăn trở hoài trong tâm ."
Khi ván đã đóng thuyền rồi, tại sao mình lại gặp nhau thế ? Một cảm giác lạ như chưa từng xảy ra, một chút lo âu, một chút ngập ngừng, một chút dò xét.Yêu là dâng hiến, yêu là được cho và nhận.Thường thì tình yêu được ví như con ong bay la đà tìm hoa đẹp, con ong đó chỉ muốn bay la đà trên những vườn hoa , với muôn ngàn màu sắc, nó từ từ, nhẹ nhàng, chạm nhẹ vào những cánh hoa nó thích , để rồi trăm nghìn bông hoa đều hướng vào nó, đều hy vọng vào nó.Tất cả vườn hoa đẹp đó, sẽ có bông ngộ nhận, và sẽ có bông không ngộ nhận.Ở đây yêu là gì? tại sao lại phải trăn trở hoài trong tâm?Vì tình yêu đó là tình yêu "trái xoáy"ai ở trong hoàn cảnh đó mới thấu hiểu được hết .
Khổ tiếp theo là một lời thú tội rất thật lòng:
"Mình yêu nhau chẳng khác tự thiêu thân
Nhắm mắt lại ,lội vào ngang trái
Không dối lòng ,ta chìm trong đắm đuối
Em cánh diều ,anh ngọn gió lang thang
Đưa nhau đến tận cùng hoang dại ."
Thi sĩ Xuân Diệu nói về tình yêu: Yêu là chết trong lòng 1 ít
Còn đây một sự thú tội ,của trái tim yêu tha thiết nhưng gặp nhau quá muộn ... nhắm mắt vào cũng biết rằng sai , tình yêu đó có nỗi khổ, những ngang trái.Biết là sai những vẫn cứ lao vào yêu, càng yêu hơn , chứng minh sự dâng hiến cho và nhận.cái cảm giác ngọt ngào và cay đắng này càng chứng minh thêm những bục cung trầm cảm xúc trong tình yêu
"Ở nơi ấy tình yêu không bùa ngải
Cho si mê bất tận chẳng dối lừa"
Ngừơi đời lên án mối tình này , ngừoi bạn đời càng hận mối tình này , còn nhiều nữa Pháp luật lên án... Nhưng ta liệu có ngăn cấm được trái tim yêu của mình không? Nói thì dễ làm thì không thể.....
"Sống khoáng đạt cần chi pháp luật
Ta rót vào nhau đến cạn chén tình
Mặc thần sét làm gió mưa sấm chớp ."
Lúc yêu thì thua thiệt đủ điều, nhưng ai cũng muốn chấp nhận nó, sống chung với nó.Bởi vì đó là tình yêu chân thành chứ không phải sự bồng bột của tuổi trẻ càng không phải ham muốn về ...thể xác ...
Dẫu ngày mai có thành hạt cát
Đã một thời như thế có hề chi
Thảnh thơi lòng về thế giới bên kia
Bởi đã đến tận cùng - không hối tiếc .
Yêu vì ai? yêu cho ai?
Ai được, được gì? Pháp luật có biết không hay pháp luật chỉ là bênh vực cái đúng , còn lên án cái sai? Nếu như sai về tình yêu thì pháp luật cũng phải mủi lòng...
Câu kết bài thơ là một sự dặn dò, một lời thì thầm rất đáng yêu:
Mình lặn vào nhau chỉ tim hai mình biết
Cũng đủ rồi -có phải thế không anh ?
Biết rằng "Tình nhân" là sai nhiều lắm....Người đời lên án những trái tim yêu.Như lời Đỗ Quyên nói Không đòi hỏi, không hẹn ước, không tương lai, làm tình nhân là chấp nhận mọi thứ diễn ra giống như nó phải thế. Thông cảm, thấu hiểu cho nhau, và dù đau thương đến chết, cũng phải luôn trong tâm thế chấp nhận không còn được ở bên nhau nếu mọi chuyện bị phát giác. Hóa ra, tình nhân đáng thương hơn đáng trách, vì không bao giờ nắm được điều gì trong tay, giống như dòng nước dịu dàng mát lành ấy, nắm lại rồi cũng tuột trôi đi hết mà thôi. Hạnh phúc trong một chốc lát, yêu thương trong một khoảnh khắc, âu yếm trong một hơi thở.....Nói vậy nhưng thứ tình cảm tưởng rằng lặng yên vô vị này thực ra lại gắn bó nồng nàn hơn tất thảy, là thứ mà dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cả đời cũng không thể nào quên, không thể có ai khác thay thế.....
Nếu nói ko bao giờ uống cái thứ "cay cay,say say" là điêu ,nhưng từ bé đên giờ đếm được vài lần trên đầu ngón tay .Vậy mà chiều qua mấy người bạn rủ rê đi ăn hàng.Dạo này nhiều chuyện xảy ra ấm ức hậm hực quá ...Nên cũng "học đòi" uống hết cả vài cốc bia và nửa chén rượu ...Vậy là say quá ko biết gì cả, nằm từ tối qua đến giờ mà cảm giác vẫn say say nâng nâng !
Yêu đương cũng giống như uống rượu, dốc lòng một lần uống đến say cũng tốt. Biết được vị rượu, vị tình, vị cay, vị ngọt. Tuy nhiên vấn đề chính lại nằm ở phần sau bởi say rồi sẽ tỉnh, tỉnh rồi thì sẽ ra sao? Một số người vẫn tự bảo , chỉ say 1 lần thôi, 1 lần và mãi mãi, từ sau xin chừa, không động đến một giọt. Cũng thế, say tình rồi tỉnh, người ta lại bảo lần sau không yêu nữa, không thể tự chuốc thêm đau khổ vào bản thân
Nói dối... Và họa có trẻ con thì mới tin vào những lời ấy. Bởi đời người dài lắm, ai dám chắc cả đời chỉ say một lần. Cũng như cả đời chỉ yêu một người...
Say rượu thật ra không đáng sợ, thậm chí có khi lại hay, bởi lúc say người ta mới có cơ hội sống đúng với cái bản thân của chính mình, nói những lời ngông cuồng, làm những việc điên rồ. Cái đáng sợ chỉnh là cảm giác mệt mỏi, rệu rã của lúc tỉnh. Say tình cũng thế. Có người bỗng đáng yêu hơn, dịu dàng hơn, có người trưởng thành chững chạc hơn một bậc. Buồn một nỗi, tỉnh rồi, ngoài nỗi đau cũng chỉ thấy nỗi đau
Người ta không thể vì mệt mỏi mà ngừng say, cũng không thể vì đau đớn mà ngừng yêu, vấn đề là say thế nào là đúng và yêu thế nào là đủ. Trên bàn bia, người nào say trước là người thua, trong một cuộc tình, kẻ nào yêu nhiều là kẻ bại. Ta có thể uống một lần đến mức trời đất điên đảo, yêu một người đến mức sẵn sàng móc hẳn gan ruột mang cho. Nhưng một lần thôi. Và thế là quá đủ. Nếu có lần sau, hãy uống sao cho vẫn giữ được tỉnh táo, hoặc giả ta có say thì cũng không kẻ nào còn tỉnh. Nếu yêu, hãy giữ cho mình một đường lùi, đừng bao giờ để mình phải tổn thương, dù đôi khi điều đó có nghĩa là ta phải đẩy đau đớn về phía kẻ khác

Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013


Anh từng sống thật như chính con người thật của anh, không giấu giếm, không che đậy, sống mãnh liệt và chân thành. Anh từng là người như thế. Và rồi thời gian trôi qua sau những biến cố mà chỉ mình anh phải hứng chịu, sự đau khổ, buồn chán và mất đi niềm tin , anh đã làm con người anh thay đổi.

Anh bắt đầu sống buông thả bản thân ...
Giờ đây khi gặp em, anh lại thay đổi là vì em đó, chính em đã đem lại cho anh niềm tin mới, hạnh phúc và sự hy vọng...

Tình yêu trong anh dành cho em lớn dần theo năm tháng. Rồi cũng theo năm tháng, tình yêu của anh hao mòn và tàn lụi, không phải lỗi do ai, không phải lỗi do em, cũng không cần đi tìm lỗi từ đâu vì cuối cùng tình yêu trong anh cũng tan vỡ, cùng hòa vào nước mắt, rơi xuống và biến mất như những hạt bụi luôn tồn tại mà như không tồn tại.

Anh từng nghe “Yêu là khi bạn cho đi mà không toan tính, cho đi mà không mong nhận lại”. Khi yêu, vật chất, tiền bạc… tất cả đều vô nghĩa trước cái gọi là tình yêu. Bản thân tình yêu không cần đến những thứ đó để tồn tại. Tình yêu tồn tại không cần có lý do, không vì một lý do nào hết. Tình yêu tồn tại để người ta tặng nó cho nhau, để người ta biết nâng niu và quý trọng từng phút giây bên nhau, để người ta sống vì nhau, cho nhau mà không toan tính, không lợi dụng.

Đã bao nhiêu lần anh tự hỏi tình yêu được xây nên từ cái gì? Không từ cái gì cả, từ những trái tim chân thành đến với nhau, dành cho nhau mà không đòi hỏi sự đáp trả. Anh đã yêu như thế. Anh yêu em bằng tất cả tấm lòng.

Chưa bao giờ anh đắn đo khi trải lòng mình ra với em, nhưng rồi theo thời gian, anh không cảm nhận được sự sẻ chia từ em. Anh tự hỏi: “phải chăng khi tình yêu thay đổi thì sự sẻ chia không còn nữa”. Anh thay đổi hay em thay đổi? Hay là anh không kịp thay đổi để thích nghi với em?

Ngày mai sẽ ra sao nhỉ? em sẽ rời bỏ anh ?người mình từng yêu thương chăng? Anh cũng chưa biết nữa, chỉ biết rời khỏi em chắc anh sẽ buồn lắm, sẽ đau lắm, và sẽ nhớ lắm, nhưng tình yêu liệu có quay lại không khi lòng em đã cạn? Tình yêu còn sót lại mong manh như khói sương này có đủ sức giữ bước chân em lại không? Tất cả ở ngày mai.

Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

Thả Lòng !

     

  Tôi lang thang trong chiều cuối đông Hà Nộị ,tôi đi xuyên đường chợ đông đúc. Có khi chỉ để khẽ nâng niu một chùm hoa sắc tím mỏng manh, ngào ngạt.Đã bao lần tôi thở dài và bước đi trong chập choạng. Đường đông và bao âm thanh ồn ào náo động bủa vây tôi trong chốc lát. Con người quá dễ cô đơn dù là giữa chốn phố phường náo nhiệt. Tôi cũng vậy, có lẽ cũng quá dễ dãi khi cho suy nghĩ chạy dài, rong ruổi và khó vun vén vào câu chữ. Cứ đi và bao suy nghĩ cứ thể chảy trôi.

Cuộc đời con người dài ngắn khác nhau," ai dành cho ai, ai là của ai" có lẽ đó là số mệnh. Số mệnh cho tôi gặp người, cho tôi cảm nhận được trái tim mình rộn ràng trong lồng ngực .Nhưng rồi cũng số mệnh mang người vào hỗn độn lạ lùng này. Để tôi đi ngang dọc khắp chốn này, chỉ mong được nhìn thấy một sự thân quen thoáng qua.

Người không có bàn tay đẹp, nếu nói nó thô ráp, xước xát. Nhưng mọi thứ trong tầm tay người đều được tôi trân trọng đến mức không tưởng. Tôi còn nhớ bàn tay người khi vô tình chạm vào những bông cúc vàng trong buổi chiều valentin người nói "....."giữa vạn hoa.."pí mật "..hihi .
Tui đã tự nhủ không bao giờ gục đầu vào bờ vai ngang tàng ấy vì người đã gánh quá nhiều, tôi sợ thêm cái đầu trĩu nặng nữa thì người sẽ lại gồng lên chống đỡ, kiệt sức nhưng lại mỉm cười an nhàn, nhẹ nhõm. Tôi sợ điều ấy hơn cả sự bất an trong tôi đang nảy sinh không lí lẽ...

Nhìn người,Có lẽ vì không muốn phải suy xét ẩn khuất sau một khuôn mặt là tối tăm hay bình thản, lừa dối hay chân tình. Người bảo tôi không phải là dễ tin tưởng, có khi quá đa nghi nhưng lại ẩn lấp sâu cùng vẫn là quá cảm tính. Rồi tôi cũng chợt thấy với bất kì ai tôi cũng có ngàn câu hỏi, thắc mắc, nghi hoặc, và cười khểnh trong bụng khi cho rằng họ diễn quá hay. Vậy mà với người thì tôi như bị bóc trần, cái chân tình từ cử chỉ đến giọng nói ấy xuyên thấu, mọi vật cản nào trong tâm trí tôi bị khuất phục ngay từ lúc người nhìn vào mắt tôi ....

Người hay thức khuya, người nhắn tin cho tôi khi đã đêm về sáng. Nhưng tôi không thể trả lời dù còn thức, sợ người lại nói với tôi những điều nồng nàn tha thiết ấy ...
Vì mãi mãi hai ta chỉ là hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau ....


Đây là những vần thơ hoạ của anh Trần Lê Minh

Em rảo bước thân quen chiều Hà Nội
Vẩn vơ lòng trên đường phố đông người
Mà lòng em cứ thả dạo buông lơi
Dài phố nhỏ em trải lòng suy nghĩ

.

Đời nhân thế dài ngắn ai biết được
Phận hương hoa hay là kiếp bèo trôi
Vạn vui yêu hay lỡ dở bước đời
Một kiếp người ai chẳng mong vạn nắng
.
Nhân gian đâu có cho ta đong đếm
Hạt mưa cười khi rớt xuống nhuỵ hoa
Hạt xuống đất tan đi trong vỡ ào
Tất cả đó đều còn phía trước mặt
.
Giawng mắt sầu hay là tươi sắc nắng
Thì cứ cười cứ cười lên người ơi
Đời là vậy do ông trời sắp đặt
Duyên có nồng mà không phận cũng rời -

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

Ghen

Trương Nam Chi
Lạt mềm… em buộc làm sao?
Phút giây ai đổ dầu vào lửa than
Phút giây tiên bụt quy hàng
Phút giây lòng dạ ruột gan bời bời

Lạt mềm… xin trả cho người
Con tim hoang dại say lời phù vân
Con tim lầm lỡ bao lần
Con tim mắc nợ có cần thứ tha?
Lạt mềm… buộc thói trăng hoa
Bao nhiêu vòng hết xót xa thì dừng
Lạt mềm buộc cái dửng dưng
Người đi, kẻ ở thôi đừng vấn vương

Lạt mềm…
Mình buộc mình
Thương!


Lạt mềm............Em buộc làm sao?
Ngay câu thơ đầu tiên người con gái ấy đã đặt ra biết bao câu hỏi cho anh? lạt mềm chỉ buộc được sự lầm lỡ yêu thương,buộc để kéo anh về bên em, để rồi lạt mềm bao giờ cũng buộc chặt cái tình em cho anh.
Nhưng trong cuộc sống không bao giờ chiều theo ý mình , lạt mềm chỉ buộc được trái tim còn chứa đựng thật nhiều sự thủy chung, Lạt mềm em buộc sự trăng hoa thì thật khó đối với em. Trăng hoa là một tính cách của sự tham lam trong tình yêu, cứ hứa hẹn hão huyền, trái tim lạnh lùng nhưng cố tình che đậy nó, để chạy theo những bóng hồng " Đuổi hoa bắt bướm" là vậy đấy.Mà sao sự trăng hoa bao giờ cũng đi đôi với sự may mắn, người hiền lành hay lầm tưởng thường gặp kẻ trăng hoa để rồi họ đau khổ đến tột cùng.
Lạt mềm mình buộc mình thương .......Một mình
Câu trả lời cho bài thơ cũng là câu kết cho nhưng cuộc tình người con gái không may gặp kẻ trăng hoa.


Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Lý trí và trái tim


Lý trí và trái tim là đôi bạn thân. Khi lý trí đề nghị trái tim làm theo lý lẽ của mình, trái tim ngoan ngoãn nghe theo. Và nếu trái tim lên tiếng, lý trí cũng gật đầu cái rụp. Sẽ mãi là như thế, nếu anh không bước vào cuộc sống của em.


Ngày xưa khi còn là cô bé, lý trí và trái tim luôn khiến em sống vui vẻ, ngây thơ. Khi em muốn ai đó quan tâm đến mình, trái tim bảo em rằng phải giận dỗi đi chứ, để mọi người biết em quan trọng thế nào, giận dỗi đi thì mọi người mới lại quan tâm đến em. Lý trí cho rằng đừng nên như vậy nhưng cũng đồng ý giúp trái tim vì lý trí cũng muốn được quan tâm mà. 

Nhưng từ khi anh đến, anh luôn bên em, quan tâm đến em, để em không còn hay hờn dỗi. Mỗi khi em buồn hay có chuyện là được anh an ủi vỗ về chia se .............

Nhưng anh ơi, lý trí nói với em rằng đừng nên yêu anh, vì lý trí biết rằng anh là một người tốt, để rồi khiến em hụt hẫng nếu có một ngày anh ra đi. Lý trí nói với em rằng, đừng yêu anh nữa nhé, vì có thể có một ngày em không còn được ở bên anh và được anh quan tâm. .....

Nhưng em không nghe đâu bởi trái tim mách bảo em rằng: “Anh đã khiến trái tim loạn nhịp. Và nếu thiếu anh trái tim sẽ rời rã mỏi mệt, không muốn làm công việc của mình nữa”. 

Em sợ lắm, anh cứ thử tưởng tượng xem, nếu trái tim không chịu nghe lời mà làm công việc của mình thì em sẽ phải sống ra sao. Không phải tại vì anh đâu nhé, chỉ vì trái tim bảo lý trí thế thôi. 

Em sợ lắm một ngày không thấy anh bên mình, giúp em vượt qua khó khăn của cuộc sống. Em sợ lắm nếu một ngày người đi bên anh, chăm sóc anh .........không phải là em. Em sống trong cô đơn và sợ hãi là vì anh ư?nhưng biết làm sao anh nhỉ .Bởi  tình yêu "trái xoáy "hỏi có nỗi đau nào bằng ?

Em vẫn tưởng rằng mình mạnh mẽ và cá tính lắm, em luôn cố gắng thế hiện điều đó trước mặt mọi người, nhưng khi một mình, khi cô đơn em mới nhận ra giá trị của cuộc sống - giá trị của những người thương yêu luôn cạnh em. 

Anh biết không, khi yêu được một người mà trong mắt em hoàn hảo như anh thì em lại càng có nhiều nỗi sợ. Trái tim và lý trí cứ đấu tranh nhau, em không biết nữa. Nghe theo lý trí thì em sẽ đau khổ lắm, nhưng nếu vâng lời mách bảo của con tim em sợ sẽ có một ngày phải xa anh. ....

Anh ơi, hãy nói cho em biết nhé: “Trong tình yêu, lý trí hay trái tim luôn đúng?”